Trong căn phòng rộng tối tăm, cửa sổ kéo rèm kín mít, chỉ có ánh sáng từ màn hình laptop hắt lên khuôn mặt trẻ tuổi.
Khuôn mặt ấy rất xinh đẹp, mắt hơi xếch đầy vẻ phong tình, nhưng biểu cảm giận dữ lại khiến cho cái vẻ phong tình đó giảm đi nhiều ít.
Ngón tay điên cuồng bấm vào phím enter, gửi tin nhắn đi, rồi lại liên tục nhận được dấu chấm than màu đỏ thể hiện người đối diện đã từ chối nhận tin.
Mấy hôm nay, từ khi chuyện lớn không thành, tin nhắn và tiền gửi đi đều như đá chìm đáy biển, không hề sủi tăm.
Đến giờ, người đối diện đã dứt khoát chặn liên hệ.
“Đã bỏ ra số tiền lớn, không thể biến mất mà không có gì đảm bảo như vậy được.”
Bàn tay trắng đến nhợt nhạt lại tiếp tục soạn những tin nhắn dài, cố chấp nhấn gửi đi, tuy rằng kết quả vẫn là như cũ.
Nội dung tin nhắn ngày càng gay gắt, cho tới khi người gửi tin tự mình bực dọc, quăng laptop xuống sàn nhà.
“Ít nhất cũng phải đảm bảo sẽ không nói chuyện này cho ai biết chứ.” Tiền, không quan trọng, nhưng nếu chuyện cô ta lặng lẽ sắp đặt này lộ ra, sẽ là chuyện lớn.
Không ai muốn trở thành kẻ địch với người thừa kế chính quy của nhà họ Lục.
À không, bây giờ hắn đã là người đứng đầu của nhà họ Lục rồi.
Thủ đoạn của Lục Huy Hoàng đúng là không thể xem thường được.
Trong thời gian ngắn ngủi đã có thể dẹp bỏ tất cả các chướng ngại vật, nắm trong tay tất cả quyền hành.
Đúng là không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-ngay-ngay-gui-don-ly-hon-cho-toi/1395025/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.