"Phan Văn Lâm"Từng chữ rít qua kẽ răng, trong giờ phút nhìn thấy lão ta, cô không chỉ sợ hãi, còn căm hận.
Chỉ thấy lão cười cười, ngồi xuống nâng cằm cô lên."Cũng khó cho cô, còn nhớ được tên tôi.
Hôm nay cô có xảy ra chuyện gì ở đây, thì cũng nhớ lấy, là do chồng cô đã hại cô.
Nếu không phải hẳn ta hại tôi phá sản, tôi cũng không nỡ làm gì một người đàn bà đẹp thế này.
Đàn bà đẹp là phải nâng trong lòng bàn tay, từ từ thưởng thức."Lão đứng dậy.
Trong không gian tranh tối tranh sáng của nhà kho tồi tàn, cô thấy lão mở bình rượu rót một chút ra ly, từ túi quần lấy ra một lọ dung dịch lạ, mở nắp, đổ vào ly rượu, lắc đều.
Vừa lắc lão vừa tiến đến gần cô."Thông thường sẽ chỉ dùng một nửa lọ pha với nước, nhưng riêng cô phải có đãi ngộ đặc biệt.
Pha với rượu sẽ làm tác dụng của thuốc tăng lên gấp nhiều lần.
Cô cứ từ từ mà hưởng thụ đi."Cô chợt hiểu thứ hắn vừa pha vào thuốc là gì.
Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, cô ra sức giãy dụa, hòng thoát khỏi sợi dây thừng đang trói chặt chân tay.
Nhưng vô ích, sợi dây siết vào da, hån lên những vết đỏ chói mắt trên làn da trắng nõn.
Nhìn thấy cô giãy dụa vô ích, lão hấp háy mắt cười cười, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt xinh đẹp.
Cô nhìn chằm chằm vào lão, cảm giác ghê tởm dâng lên từ cổ họng."Yên tâm, chỉ là sợ cô chạy trốn thôi, vài phút nữa sẽ cởi trói cho cô."Vậy là thứ thuốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-ngay-ngay-gui-don-ly-hon-cho-toi/220286/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.