Lưng Lạc Dịch Bắc hơi cương, bước chân dừng lại.
Khóe mắt liếc qua, ánh mắt của anh ung dung nhìn về phía cô, chờ cô mở miệng.
Phương Trì Hạ từng bước đi đến bên cạnh anh, vẻ mặt như không có việc gì hỏi: "Nếu như cùng đến Nice, tốt xấu cũng coi như bởi vì đi công tác, từ thành phố C bay thật xa lại bay trở về, hành hạ như thế, tiền lương gấp bội không?".
Lạc Dịch Bắc tựa hồ không ngờ rằng cô sẽ nói một câu như vậy, khóe mắt hơi hơi nhướng một chút, theo lời của cô, mặt không đổi sắc tiếp một câu: "24 tiếng đồng hồ lúc nào cũng ở chung, tiền lương càng cao".
Lời này của anh mang theo chế nhạo rất rõ ràng, làm cho người ta mơ màng, ý tứ ám chỉ cái gì, tất nhiên Phương Trì Hạ cũng hiểu.
Anh nói vậy cũng không có ý tứ gì, ngược lại Phương Trì Hạ rất xấu hổ.
"Đợi tôi trong chốc lát, tôi đi thu dọn đồ đạc". Bị anh làm không còn lời gì để nói, ánh mắt có chút không được tự nhiên, cô vừa xoay người, đi vào trong phòng.
Lạc Dịch Bắc đưa mắt nhìn bóng lưng cô biến mất, khóe môi hơi hơi cong cong, mắt đen u sâu không thấy đáy, chóng mặt nhuộm khai mở một vòng từng chút một tiếu ý.
Phương Trì Hạ trở lại trong phòng, đơn giản sắp xếp chút đồ vật mang theo xuất ngoại, ra ngoài, cùng đến sân bay với anh.
Lần này Lạc Dịch Bắc xuất hành dùng chuyên cơ, cả khung máy bay chỉ phục vụ cho một mình anh.
Từ thành phố C đến Nice hơn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-tong-tai-ba-dao-sung-bao-boi-tiep-tuc/2008145/chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.