“Bởi vì chú mua cho con rất nhiều cừu đồ chơi, mặc dù chú ấy có lúc rất hung dữ, nhưng àm đồng ý mua đồ cho con, ngày hôm sau đều sẽ mang qua cho con, chú ấy mặc dù nhìn thì rất hung dữ, nhưng mà sẽ bế Nặc Nặc, giống như bố vậy…” Giọng cô bé ngọt như sữa.
Nhắc đến Đào Gia Thiên, đáy mắt của cô bế đầu tiên là hiện qua cảm xúc sợ sệt, nhưng mà lại dần dần cười lên.
Mộc Như Phương hít thở hơi thật mạnh.
Hoặc là cô là ích kỉ rồi.
Nặc Nặc là con của Đào Gia Thiên, cô không muốn để Nặc Nặc biết, cô sợ, cô không có cách nào đối diện được với ánh mắt sạch sẽ đơn thuần như vậy của Nặc Nặc.
Cô bây giờ hi vọng là Nặc Nặc về sau có cuộc sống khỏe mạnh.
Có một trái tim khỏe mạnh.
“Nặc Nặc đồng ý với mami, cho dù mami không có ở bên con, con cũng phải nghe lời, hiểu chuyện, nghe lười của dì, chăm sóc tốt bản thân”.
“Mami, vì sao mami không thể ở bên cạnh con không”? Cô bé lập tức ôm chặt Mộc Như Phương.
“Nặc Nặc, mami còn có công việc, công việc của mami rất bận, Nặc Nặc phải làm phẫu thuật, như vậy tim về sau sẽ không đau nữa, mami cần đi kiếm tiền đó”.
“Thật sao”? Ánh mắt của Nặc Nặc sáng lên.
“Chỉ cần làm phẫu thuật, Nặc Nặc có phải là có thể giống những bạn nhỏ khác ở bên ngoài chạy nhảy, cùng những bạn khác cùng đi chơi, cũng sẽ không đau nữa”.
Nặc Nặc bệnh lâu như vậy, mỗi lần đều hy vọng có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-tong-tai-muon-tai-hon/1242728/chuong-462.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.