Theo đồng hồ sinh học, đúng bảy giờ Diệp Bạc Hâm đã tỉnh giấc, vừa mở mắt, tự nhiên thấy bên mình không lạnh lẽo như mọi hôm.
Sống lưng có nguồn hơi ấm áp, cánh tay của đàn ông vắt trên hông cô, người được vùi trong lòng anh.
Nhớ lại cảnh kích tình đêm qua, hai má ửng hồng.
Tưởng với tư thế này, mình sẽ mất ngủ cả đêm, không ngờ lại ngủ một giấc sâu.
Thời gian từng giây qua đi, ánh sáng bên ngoài cửa sổ dần dịch chuyển. Cô quay đầu, thấy Tập Vị Nam vẫn chưa tỉnh, an yên nằm bên cạnh cô, gương mặt đẹp như tạc bớt đi vẻ lạnh nhạt và xa cách cao ngạo.
Người đàn ông trác tuyệt phi phàm này khiến người khác phải rung động. Nhất là vào lúc sáng sớm chưa tỉnh giấc, dáng vẻ ngủ say mềm mại, hàng mi rậm thuyên giảm vẻ góc cạnh, khiến con người anh nho nhã, thoát tục.
Qua một đêm, chiếc cằm nhẵn nhụi đã nhu nhú râu.
Thấy anh thở đều đều nhè nhẹ, cô len lén nhấc tay anh khỏi người mình. Ngồi dậy, nhìn anh một thoáng, rồi rón rén rời giường ra ngoài.
Ra khỏi phòng ngủ liền vào phòng tắm, trên kệ bày biện đồ dùng vệ sinh cá nhân của đàn ông, một lưỡi dao cạo râu, một lọ lotion cạo râu. Cô lướt qua một lượt, thấy có khăn mặt và bàn chải chưa bóc tem.
Chắc đêm qua anh mang từ phòng khách sang.
Sửa soạn đơn giản xong, mở cửa phòng tắm, thấy có tiếng động ngoài phòng khách.
Cô giật mình, rảo bước ra ngoài, thấy Tập Vị Nam không biết dậy từ lúc nào, đang đứng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ong-xa-tro-ve-co-yeu-cau-gi-nao/2534419/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.