Tống Tri Huệ nhìn ra được Yến Dực muốn làm gì, bèn xoay người quỳ ngồi trên thảm, thần sắc bình tĩnh, đối diện kẻ đang uy nghi ngồi phía trước. Long bào thêu chỉ vàng óng ánh, vảy rồng uốn lượn, thân rồng là sắc thanh hồng, bốn phía cuồn cuộn mây lành quấn quanh, xen lẫn từng đóa hoa sen.
Một đóa, hai đóa, ba đóa…
Tống Tri Huệ âm thầm đếm, đếm tới một đóa bị bàn gỗ đè khuất, theo bản năng nghiêng đầu định nhìn kỹ, nhưng sợi tóc bị kéo nhẹ, nàng lập tức hoàn hồn, ổn định tư thế, như hóa đá mà không động đậy.
Yến Dực xưa nay chưa từng gần gũi nữ sắc, nhưng chứng kiến thì cũng chẳng thiếu gì. Những kẻ thiếp thất quanh người, chỉ cần một phen khơi gợi đã lập tức đeo bám, từng có không ít nữ nhân không biết sống chết, rõ ràng biết hắn không thích bị tiếp cận, vẫn cứ rắp tâm tiếp cận đủ mọi cách. Yến Dực chẳng cần nhẫn nhịn, có người bị hắn thẳng tay gi.ết ch.ết, máu nhuộm sàn, từ đó chẳng ai dám lỗ mãng nữa.
Bởi thế, đối với phần quy củ và biết thân biết phận này của Tống Tri Huệ, Yến Dực vô cùng vừa ý.
Làn tóc đen dài, mềm mại mát lạnh như lụa, từng sợi từng sợi cuốn lấy ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng hắn, khiến hắn lần đầu tiên nếm trải một cảm giác chưa từng có. Giây phút này, hắn dường như hiểu vì sao thế gian lại có kẻ si mê chuyện ấy đến vậy.
Theo dòng cảm xúc cuộn trào kia từng đợt lan dần, hơi thở Yến Dực càng lúc càng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pha-lung-tien-uyen-ky-linh/2731271/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.