Yến Dực xưa nay vốn là người trầm ổn, bất kể hỉ, nộ, ái, ố, đều có thể giữ một dáng vẻ đạm nhiên chi sắc*.
*Không thay đổi sắc mặt.
Khi tiên đế còn tại vị, từng khen trong hàng hoàng tử, chỉ có hắn là người luyện được công phu dưỡng khí đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Thế nhưng giờ khắc này, khi cực hàn va chạm cùng cực nhiệt trong chớp mắt, một luồng cảm giác khêu gợi mãnh liệt từ dưới dâng lên như sóng cồn vỗ tới, đọng lại trong đáy mắt hắn, cùng theo đó là hơi thở ngày một dồn dập, ngực phập phồng kịch liệt, tất thảy đều không chút che giấu—là lần đầu tiên từ khi ký ức hắn bắt đầu cho đến nay, Yến Dực bị cuốn vào một việc như vậy, khiến bản thân không thể thoát ra.
Nhưng Yến Dực không cho rằng mình đêm nay là đang mất kiểm soát. Hắn chỉ là... không muốn tiếp tục khắc chế mà thôi.
Chỉ cần hắn muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể dừng lại, rút chủy thủ chấm dứt mạng sống của Tống Tri Huệ ngay tại chỗ.
Chết, thì có gì đáng sợ? Chỉ cần nhắm mắt lại, liền không còn cảm giác. Chính tồn tại mới là chuyện khó khăn nhất trên đời.
Hắn không thể để nàng chết dễ dàng như thế. Hắn muốn giữ nàng lại, không chỉ vì trí tuệ, mà còn vì thân thể này—đều phải tận dụng đến triệt để.
Nhiều nhất là một năm. Đợi sang năm, dù nàng vẫn còn hữu dụng, hắn cũng sẽ thẳng tay vứt bỏ.
Trong lòng đã hạ quyết tâm, sự khắc chế kia cũng hoàn toàn tiêu tán.
Thân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pha-lung-tien-uyen-ky-linh/2731282/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.