Liên tiếp nhiều ngày bôn ba vất vả, lại còn bị trúng tên nơi vai, Tống Tri Huệ rốt cuộc cũng được trở về phủ đệ, mệt mỏi đến cực độ, chỉ muốn tìm một chỗ mà ngả lưng nghỉ ngơi.
Chẳng ngờ Yến Dực lại nói một câu nghe như là sủng nàng, cho nàng ở tại An Thái Hiên. Nhưng An Thái Hiên lại là chủ viện của hắn – toàn viện chỉ có một gian phòng ngủ, trong phòng cũng chỉ duy nhất một chiếc giường. Yến Dực không ở đây, nàng chỉ đành mượn giường hắn mà ngủ một đêm.
Nhưng từ lúc nàng bước vào An Thái Hiên, liền có một ma ma lớn tuổi đi theo hầu hạ kè kè không rời, dẫu là một tấc cũng chẳng để nàng rời khỏi tầm mắt.
Chung quy cũng là nữ nhân đầu tiên mà Vương gia dẫn về bên người, ma ma ấy dù dè chừng cũng không dám tỏ vẻ bất kính, chỉ là dứt khoát không để nàng tự do ra khỏi viện.
Sắc trời dần buông, Yến Dực vẫn chưa trở về. Tống Tri Huệ mệt rã rời, đành thay xiêm y rửa mặt, đợi mọi việc chỉnh tề, trời đã tối đen như mực. Nàng ngồi xuống bên cửa sổ đọc sách, trong tay là quyển “Thái Bình Kinh.”
Tống Tri Huệ từ nhỏ đã yêu thích đọc sách, không câu nệ loại nào. Quyển ‘Thái Bình Kinh’ kia tuy phần lớn luận bàn phù chú, đạo thuật, nàng lại chẳng mấy hứng thú, song những đoạn giảng về nhân nghĩa, lễ trí, tín nghĩa cùng đạo đức giáo hóa, vẫn là có thể lĩnh hội, xem vào cũng thấy không khó chịu.
Nàng nghiêm túc đọc đến nhập thần,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pha-lung-tien-uyen-ky-linh/2731291/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.