Tống Tri Huệ ngã gục trước mặt Yến Dực, khiến sắc mặt hắn trắng hơn vài phần. Hắn vừa ôm nàng đặt lại lên giường, vừa sai người lập tức thỉnh Trịnh thái y. Sau khi nghe thái y nói chẳng qua chỉ là do thân thể mỏi mệt quá độ nên phát sốt cao, vẻ mặt Yến Dực không chút dao động, nhưng lúc nàng mê man đứng dậy uống thuốc, hắn lại ghé sát bên tai nàng, trầm giọng nói:
“Cô còn chuyện phía trước, ngươi chết cũng không được.”
Tống Tri Huệ thở nặng nề, tựa hồ không nghe thấy, vẻ mặt hoàn toàn không có chút sợ hãi, chỉ nhíu mày, bộ dáng trông bệnh đến khó nhịn.
Vì Tống Tri Huệ đột ngột phát sốt cao, Yến Dực ở lại Lạc Dương thêm hai ngày. Đến khi nàng hạ sốt, hắn mới rời đi.
Trong xe ngựa rộng rãi xa hoa, tuy không treo cờ hiệu đặc biệt, nhưng chỉ cần nhìn qua cũng biết người trong đó không phú thì quý.
Tống Tri Huệ nằm trên giường mềm trong xe, thân đắp tấm chăn mỏng. Dù đã hạ nhiệt, nhưng cả người nàng vẫn vô cùng suy nhược, giọng nói khàn khàn đầy đau đớn, ho liên tục không ngừng.
Bên gối có đặt túi nước, mỗi khi ho xong nàng lại gắng gượng ngồi dậy uống vài ngụm, uống xong liền lập tức nằm xuống, kéo chăn che người nhắm mắt nghỉ ngơi.
Yến Dực ngồi bên cạnh sập, thấy nàng hai ngày nay bệnh đến mức thần trí hoảng hốt, dọc đường đi chẳng nói một lời, rõ ràng cố ý tránh mặt hắn, liền không nhịn được mỉa mai:
“Nếu không phải thái y nói chỉ cần tĩnh dưỡng sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pha-lung-tien-uyen-ky-linh/2731297/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.