Phu quân.
Yến Dực khẽ nhẩm lại hai chữ ấy, như đang từ từ ngẫm nghĩ dư vị.
Dưới ánh ban mai dìu dịu, hắn hồi lâu không cất lời. Tống Tri Huệ ở bên cạnh, tưởng rằng hắn đã vì quá mệt mỏi mà thiếp đi, chậm rãi ngẩng đầu lên mới phát hiện đôi mắt lạnh lẽo kia của hắn vẫn đang mở, chỉ là trong đáy mắt dường như có điều gì đọng lại, ánh nhìn cũng trở nên mơ hồ, không rõ đang nghĩ đến điều chi.
Cảm xúc của Yến Dực xưa nay khó dò, cho đến lúc này Tống Tri Huệ vẫn chưa thể nắm bắt hoàn toàn. Nàng sợ hắn đột nhiên lại hối hận, không muốn tiếp tục cùng nàng gần gũi nữa, bèn nhẹ nhàng ngồi dậy, đặt cằm lên ngực hắn, nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng dịu dàng như đang thử thăm dò:
“Vì sao… lại mắc Tâm Chứng?”
Mi tâm Yến Dực khẽ chau lại theo phản xạ.
Toàn thiên hạ, ngoại trừ những kẻ đã chết, thì người biết hắn mang Tâm Chứng không quá năm người. Âm Thái hậu và Yến Trang là thân cận nhất, tất nhiên đã rõ. Trịnh thái y phụ trách việc chữa trị cho hắn, đương nhiên cũng nắm rõ tình trạng bệnh. Người còn lại là Lưu Phúc – thuở ấy hãy còn trẻ tuổi, là người đầu tiên phát hiện ra tình trạng bất thường của Yến Dực, đưa hắn trở về doanh trướng, tận tâm tận lực, tuyệt đối không có gì phải nghi ngờ.
Thấy hắn im lặng hồi lâu, vẫn không nói gì, trong lòng Tống Tri Huệ dần dần trĩu xuống. Nàng lặng đi một chốc, cụp mắt, khe khẽ thốt:
“Nếu chàng không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pha-lung-tien-uyen-ky-linh/2731311/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.