Mới qua 5 giờ một chút, đầu tiên Vệ Nghê và bác sĩ Ngô đến giao ca sớm, cô vừa cất kỹ áo blouse trắng vừa nói lời cảm ơn với bác sĩ Ngô.
“Khách sáo quá đó, đều là đồng nghiệp cả mà, thay ca gì đó thật sự rất bình thường.” Bác sĩ Ngô cười cười xua tay, “Chỉ là hồi trước không thấy bác sĩ Vệ tan làm sớm, hôm nay có chuyện gì à?”
“Có hẹn với một người bạn.” Vệ Nghê cười cười, đeo túi xách lên, “Vậy phiền bác sĩ Ngô, tôi đi trước, có chuyện gì cứ gọi cho tôi nhé.”
Bác sĩ Ngô bảo cô yên tâm đi.
Hôm nay Vệ Nghê khá may mắn, vừa ra khỏi khu nằm viện đã gặp được một chiếc taxi ngay. Cô ngồi vào hàng ghế sau, nói với tài xế: “Đến học viện âm nhạc… Vui lòng chạy nhanh một chút.”
Sau khi xe taxi chạy đi, cô ngồi trên xe thở phào nhẹ nhõm. Nếu không có gì bất trắc, chắc có thể đến trường kịp lúc 5 giờ rưỡi.
Có nên gửi tin nhắn nói cho Giải Tinh Tán trước một tiếng không? Cậu còn chưa biết mình đến xem buổi trình diễn tốt nghiệp của cậu nữa.
Vệ Nghê vừa định lấy điện thoại ra, lại nghĩ đến dựa theo thời gian biểu diễn, chắc giờ cậu đang luyện tập hoặc bận bịu việc hậu trường. Sợ quấy rầy đến cậu, Vệ Nghê bèn cất điện thoại.
Chu đáo quá sẽ trở nên thiếu quyết đoán.
Không biết vì sao, bỗng nhiên Vệ Nghê nhớ tới câu nói này. Cô không phải không rõ khuyết điểm của mình, nhưng đối với một số người mà nói, tất cả loại hành vi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phac-hoa-that-tat-nuong-tu/1664120/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.