Gió đêm nhẹ dịu thổi qua hai người mang đến một hương hoa không biết tên.
Bươm bướm còn bay quanh đèn đường, âm thanh ‘phịch phịch’ vang bên tai không dứt.
Trên đường sườn núi yên tĩnh chỉ có hai cái bóng người kéo ra thật dài.
“Tôi đã tan tầm.” Vệ Nghê nói.
“Nhìn thấy rồi,” Giải Tinh Tán nhếch miệng cười, “… Thật không khéo.”
Vệ Nghê thở ra một hơi nhỏ đến mức không thể phát hiện, bước chân đi đến trước mặt cậu.
“…. Không thoải mái chỗ nào?” Cô móc ra đèn pin nhỏ tuỳ thân chiếu lên vết thương trên trán của Giải Tinh Tán.
“Thấy ngứa.” Giải Tinh Tán nhắm bên mắt bị đèn chiếu đến, khẽ cau mày nói.
Cậu chủ động khom lưng, hạ thấp thân người cao của mình phối hợp cho Vệ Nghê kiểm tra.
Tuy con mắt còn lại của Giải Tinh Tán mở to ngơ ngác nhìn thẳng Vệ Nghê, nhưng cũng không làm cô cảm thấy bị xâm lược.
“Ngứa là chuyện tốt, chứng minh miệng vết thương đang khép lại.” Vệ Nghê cố gắng xem nhẹ khoảng cách quá gần của cả hai, ra vẻ bình tĩnh nói, “Có phải để miệng vết thương đụng nước rồi không?”
“Gội đầu sao có thể không dính nước được…..” Giải Tinh Tán lẩm bẩm.
“Miệng vết thương có chút đỏ lên, chú ý sắp tới đừng để dính nước, lúc gội đầu nhờ người khác giúp, nhất định tránh ⎯⎯ dùng đại băng dán chống nước dán lên.”
Giải Tinh Tán hàm hồ đáp, vừa nhìn là biết đem lời cô như gió thoảng bên tai.
“….. Được rồi.” Vệ Nghê tắt đèn pin nhỏ, “Không vấn đề gì lớn.”
Cô lui về phía sau một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phac-hoa-that-tat-nuong-tu/1664150/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.