Mấy ngày sau, Thành Dự không có xuất hiện.
Vệ Nghê vẫn đi làm và trở về nhà như mọi ngày, nhưng trong lòng đã bắt đầu tính toán tìm kiếm một căn phòng riêng để dọn ra trong thời gian tới.
Còn về ba mẹ, cô tính toán sau khi ly hôn mới nói cho họ biết.
Cô tính toán trong đầu, cố để mình bận rộn tiếp tục cuộc sống, không dám buông lỏng tránh suy nghĩ lung tung.
Sau mấy ngày bận đến chân không chạm đất, cuối cùng trung tâm cấp cứu trở nên yên tĩnh. Vệ Nghê nhập chức gần một tháng, vẫn là lần đầu có thời gian giống với các nhân viên y tế khác, đến căn tin bệnh viện ăn cơm.
Trên đường đi đến đó, thực tập sinh không giống thường ngày, bây giờ giống như cái đuôi gắt gao đi bên cạnh Vệ Nghê, líu lo nói tin tức của bệnh viện.
Cô gái nhỏ luôn có tinh thần, tràn ngập dã tâm hy vọng bừng bừng với tương lai, Vệ Nghê thường hay hâm mộ tinh thần phấn chấn này của cô, vô tình, lại nhớ tới một người khác giống thế.
Căn tin bệnh viện chay mặn phối hợp, đầy dinh dưỡng, hương vị cũng không tệ.
Vóc dáng của thực tập sinh thon nhỏ, sức ăn lại rất tốt, hai chén cơm cùng hai món ăn đã được cô ăn hết sạch như gió cuốn mây tan.
Đối lập với cô cô, chính là Vệ Nghê ở bên cạnh đang như nhai sáp.
“… Không hợp khẩu vị chị à?” Thực tập sinh kinh ngạc nhìn khay đồ ăn còn y nguyên của cô.
“Có hơi không thoải mái.” Vệ Nghê nhẹ giọng nói.
“Có muốn đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phac-hoa-that-tat-nuong-tu/1664157/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.