Sở Mộ Vân vừa lúc đứng đối diện với cậu.
Bởi vì cách rất xa nên hắn không thể nhìn thấy đôi mắt bạc kia hơi lóe lên, nhưng lúc này đột ngột đối diện cũng đủ khiến người ta chú ý.
Nếu nói cơ thể Thẩm Vân sau khi trưởng thành hơi giống Sở Mộ Vân thì cơ thể bất tử của Sở Mộ Vân lúc này lại giống hệt cơ thể khi hắn ở trái đất.
Sở Mộ Vân liếc qua, tuy chưa nhìn kĩ nhưng mặt mình thì mình rõ, liếc một cái là đủ rồi.
Tuy Thẩm Vân giống Sở Mộ Vân, nhưng cũng chỉ là giống như anh em được bảy, tám phần. Sở Mộ Vân bây giờ lại như một khuôn khắc ra với Sở Mộ Vân ở trái đất.
Giống đến mức bản thân cũng không phân biệt được.
Quân Mặc nhìn mình, Sở Mộ Vân cũng không bất ngờ.
Xem ra đã qua 900 năm nhưng Quân Mặc vẫn chưa hoàn toàn quên hắn.
Khá tốt, mở đầu không tồi.
Những suy nghĩ này chỉ nhanh như tia lửa, Sở Mộ Vân rời tầm mắt, yên lặng cụp mắt.
Mà Quân Mặc nhìn về phía này cũng khá hợp lý, bởi vì người vừa ra tay cứu cậu chính là Dạ Kiếm Hàn.
Vì sao y lại ra tay cứu?
Dạ Kiếm Hàn cao giọng trong căn phòng hỗn độn: "Sống cho tốt, giết càng nhiều người càng tốt."
... Hóa ra là như vậy.
Quân Mặc là Thiên Họa Chi Thể, đi đến đâu người chết đến đấy.
Càng nhiều người chết càng luân hồi nhanh, linh hồn càng thuần khiết, Dạ Kiếm Hàn không cần lo về chuyện ăn uống nữa.
Sở Mộ Vân lúc này không thích hợp để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phai-cau-hon-voi-bay-nam-nhan-lam-sao-bay-gio/1767598/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.