Cậu từ phòng cấp cứu đi ra...
"Đau không con?"
"Con không sao".
"Không sao?! Nếu ba mẹ không tới đó thì có phải con cũng không tự giác nói?!"
"Anh nạt nộ con làm gì? Bây giờ tốt nhất là nên chọn ngày nào đó sang nói chuyện với ông cho hai đứa tự do đi. Cố Hi Kiệt muốn làm gì thì làm đừng qua lại với Thiên Khôi nữa".
"Ừ".
Cậu chỉ im lặng nghe hai người nói. Cũng không phải là không có lý. Đáng lẽ ra sau khi cậu cùng ba từ nước ngoài trở về đã muốn làm lành với anh. Vào cái hôm nói chuyện với hắn, cậu muốn làm bạn lại với hắn là vì cảm thấy áy náy. Nếu có thể cậu sẵn sáng giúp khi hắn cần. Nhưng khi bị anh bắt gặp thì cậu không còn quan tâm đến việc hắn có đồng ý nữa hay không. Cậu cũng không muốn anh nghĩ cậu và hắn còn tư tình.
Hiện tại thì...chưa kịp làm gì đã thấy sai!
Người kia hối hận rồi. Vậy cho dù cậu có làm gì đi nữa...chẳng phải cũng vô nghĩa!
Cách tốt nhất bây giờ có lẽ như ba mẹ cậu nói!
***
"Cô gái kia đâu?!"
"Ba, con đã sắp xếp chỗ khác cho cô ta rồi".
"Việc gì phải làm vậy? Cứ đưa cô gái đó về chỗ ba mẹ đi".
"Ông...Thanh Mai..."
"Tôi cho cậu nói chưa!" Ông đập bàn tức giận.
Từ lúc nghe tin ông đã không chịu nổi rồi. Chưa kịp chất vấn gì đã thấy cháu ông như vậy còn có tâm trạng để ý người khác thì lửa giận lại lên.
"Cậu đó, bây giờ Khôi ra sao cũng không hỏi mà lại đi để
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phai-long-lop-truong-lop-ke-ben/496510/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.