Vu ( thầy mo, phù thủy , pháp sư ),từ thời thượng cổ đã tồn tại, là một thuật cực kỳ cổ xưa được truyền lại. Trong sách «Thuyết Văn Giải Tự» ghi chép: “Vu, vu chúc dã, nữ năng sự vô hình, dĩ vũ giáng thần giả dã/ Phù thủy , pháp sư, một người phụ nữ có thể làm những điều vô hình, có thể mê hoặc các vị thần bằng cách khiêu vũ ." Ban đầu, các Vu nữ có mối liên hệ rất gần gũi với thần linh. Họ thông qua những điệu múa đặc biệt để cầu nguyện thần linh. Thần linh sẽ thông qua hai cách để chỉ dẫn xuống thế gian: hoặc giáng linh vào thân thể Vu nữ, hoặc trực tiếp đưa ra thần dụ. Cách đầu tiên tương tự với thuật phù kê ( lên đồng viết chữ ),còn cách sau là bói toán, thường sử dụng xương thú, chẳng hạn mai rùa, xương bò. Ngoài ra, còn một loại vật trung gian gọi là cỏ thi, nhưng phương pháp sử dụng đã thất truyền, chỉ có thể tìm thấy dấu vết tồn tại trong sách «Chu Dịch». Phát triển đến hậu thế, các vật như mảnh gỗ, que trúc, tiền đồng đều có thể được dùng làm công cụ bói toán. Những vật bói toán mang linh tính từ thời thượng cổ ngày càng hiếm, thậm chí biến mất, chẳng hạn như cỏ thi. Nếu không còn cách nào khác, người ta đành dùng bất kỳ thứ gì có thể. Trải qua hàng ngàn năm, linh lực trong thế gian dần cạn kiệt, thần lực của Vu cũng suy yếu đáng kể. Ngày nay, việc thông linh chỉ có thể mượn một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pham-thuong-huyen-tien/2941273/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.