Phó Thanh Vi: [[Chuyển khoản] Đã chuyển cho cậu 1 vạn tệ]
Cam Đường: [???]
Cam Đường: [Ngày mai chúng ta đi ăn lẩu Trùng Khánh ở nhà hàng Bằng Bằng nhé?]
Nhà hàng này dở đến mức cả hai từng đồng lòng cho vào danh sách đen.
Phó Thanh Vi: [Là mình đây, không bị đe dọa tính mạng, không cần báo cảnh sát]
Cam Đường: [Xác nhận mật hiệu đi]
Phó Thanh Vi: [Nữ sinh cậu crush hồi cấp ba đã quen người khác, lên đại học cậu crush thêm hai lần nữa, cả hai đều là gái thẳng]
Cam Đường: [Đừng nhắc mấy chuyện đó nữa. Suýt chút nữa dọa chết mình rồi. Chuyện gì vậy?]
Phó Thanh Vi: [Bất ngờ có một khoản tiền, chia cho cậu một chút]
Hai phút sau, Cam Đường gửi lại: [[Ảnh selfie khóc lóc]]
Phó Thanh Vi: [Không sao đâu]
Cam Đường: [Hihi, vậy mình nhận nhé, mai mời cậu ăn đại tiệc]
Phó Thanh Vi: [Trưa mai nhé, để mình mời]
Ngày mai, Mục Nhược Thủy định đi gặp Bạch Thư để hỏi chuyện, không định dẫn Phó Thanh Vi theo, cô sẽ tự đi một mình.
Phó Thanh Vi nhân cơ hội này hẹn Cam Đường ăn trưa, trò chuyện ôn lại chuyện cũ, xong sẽ đi thi lý thuyết lái xe vào buổi chiều, buổi tối về ôn tập và luyện công.
Lịch trình cả ngày được sắp xếp kín kẽ.
Dù kinh văn đã tụng, chú ngữ cũng thuộc rồi, nhưng nàng vẫn chưa có thời gian học thêm các kỹ năng thực chiến.
Phó Thanh Vi cuối cùng cũng hiểu vì sao hầu hết các chùa và đạo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pham-thuong-huyen-tien/2941300/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.