Ngón tay của Mục Nhược Thủy khẽ chạm vào môi Phó Thanh Vi, chính giữa hơi lõm xuống.
Cảm giác nơi đầu ngón tay giống hệt hôm đó trên tàu điện ngầm, nhưng lần này không còn khẩu trang ngăn cách, rõ ràng hơn, cũng mềm mại hơn.
Cô lại nhấn thêm một lần nữa.
Đôi môi nàng tựa như dòng nước dịu dàng, bất kể ngón tay cô chạm vào thế nào, đều mềm mại mà lún xuống, khi rút tay ra thì hồi phục sự đầy đặn như cũ.
Đầu ngón tay chạm lâu, sắc môi từ hồng nhạt biến thành đỏ sẫm, quyến rũ lạ thường.
Mục Nhược Thủy không rời mắt khỏi đôi môi dần nhuốm màu son tự nhiên ấy, trong cơ thể cô, một cảm giác gọi là sự bốc đồng đang âm thầm trỗi dậy.
Lần trước, lúc Phó Thanh Vi trên tàu điện ngầm, vì vô ý nên nghiêng người chạm lên môi cô, theo phản xạ, cô tránh đi. Sau đó, cô thẫn thờ ngẩn ngơ ở trước sơ đồ tuyến đường tàu điện.
Lần trước nữa, khi Phó Thanh Vi bị yêu quỷ thao túng, điều khiển cơ thể nàng để hôn cô. Đôi môi kề sát, khoảng cách không còn, không kịp né tránh, cũng chẳng kịp phản ứng.
Cô không thể giải thích cảm giác mãnh liệt đến bất ngờ ấy, sau đó chỉ lựa chọn quên đi.
Hôm nay là lần thứ ba.
Cô hiểu, nụ hôn đối với loài người có ý nghĩa gì, đó là sự hạnh phúc và tình yêu.
Tình yêu mang đến cảm giác khiến tim đập mạnh, nhưng lồng ngực cô đã từ lâu không còn xúc động vì bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pham-thuong-huyen-tien/2941303/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.