"Em muốn thưởng gì?"
Dưới ánh sáng mờ nhạt, Phó Thanh Vi cụp mi, ánh mắt khẽ rũ xuống, dừng lại ở đôi môi của người phụ nữ. Làn da cô trắng như tuyết, nhưng đôi môi luôn đỏ thắm, đỏ như vừa uống máu, sắc đẹp ma mị.
"Em muốn..."
Phó Thanh Vi chống tay lên gối của cô, chậm rãi cúi người xuống. Đúng lúc này, Mục Nhược Thủy mở mắt, bình tĩnh nhìn nàng.
Đôi mắt cô trong bóng đêm sáng hơn người thường, đen tuyền như đá lửa, phản chiếu ánh nhìn lạnh lẽo.
Không vui, không buồn, không cảm xúc.
Cánh tay đang chống của Phó Thanh Vi bỗng chốc như không còn sức, không cách nào cúi xuống thêm được nữa. Ánh mắt nàng nhiều lần dừng lại trên môi cô, nhưng lại phải ép bản thân dời đi.
Nếu không phải hai bên tình nguyện, vậy thì chẳng khác nào lợi dụng lúc người ta sơ hở.
Phó Thanh Vi dừng lại giữa không trung, đưa tay khẽ vuốt mấy sợi tóc bên thái dương cô, nói: "Em muốn sư tôn ngày mai đừng mắng em."
Mục Nhược Thủy lại bình tĩnh đáp: "Ta tưởng em thích bị ta mắng.”
Phó Thanh Vi nghĩ thấy cũng đúng, sửa lời: "Vậy ngày mai sư tôn mắng em nhiều hơn một lần đi."
Mục Nhược Thủy lẩm bẩm một câu nhỏ.
Phó Thanh Vi ở gần cô, nghe loáng thoáng dường như cô nói "đồ đê tiện". Nàng nghe vậy lại thấy thích thú.
Nàng thích nhất là khi Quán chủ bộc lộ cảm xúc thật với mình, giống như một con người sống động.
"Sư tôn..." Phó Thanh Vi không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pham-thuong-huyen-tien/2941306/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.