Sau khi về phòng, Mục Nhược Thủy liền buông tay Phó Thanh Vi.
Phó Thanh Vi quan sát thần sắc của cô, thấy không có gì khác thường, dường như cô hoàn toàn không hiểu mười ngón tay đan nhau có ý nghĩa gì.
Quán chủ hành sự tùy ý, có lẽ lúc đó cô muốn làm vậy thì làm thôi, không suy nghĩ sâu xa.
Nhưng nếu suy nghĩ sâu xa hơn, điều đó có phải đại diện cho một chút cảm xúc nào đó mà cô chưa nhận ra?
Chắc không phải đột nhiên cô cảm thấy lạnh chứ???
Nghĩ đến chuyện ban ngày cô thú nhận mình bị mất trí nhớ, Phó Thanh Vi bỗng cảm thấy thật ra người thực sự ngây thơ là quán chủ, còn chính mình mới là kẻ mang ý đồ xấu. Nghĩ đến những lúc âm thầm chiếm lợi từ cô, nàng cũng ít nhiều cảm thấy hơi chột dạ.
Phó Thanh Vi không truy hỏi lý do tại sao cô đan tay với nàng, bởi hỏi cũng không có kết quả gì.
Quán chủ đã bắt đầu cởi y phục, chuẩn bị đi ngủ.
Phó Thanh Vi cầm cuốn Tổng hợp trận pháp đến nhờ cô giảng giải, đồng thời quan sát biểu cảm của cô, hỏi: "Ở đây có một dòng chữ được khoanh bằng bút chu sa, là sư tôn viết sao?"
Mục Nhược Thủy: "Ở đâu?"
Khi Phó Thanh Vi chỉ kỹ hơn, cô mới nhìn thấy dòng chữ nhỏ với nét bút xiêu vẹo, mặt không đổi sắc nói: "Chắc là ta dùng tay trái viết."
Cô vốn luôn mang dáng vẻ không biểu cảm như thế, dù Phó Thanh Vi có quan sát thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/pham-thuong-huyen-tien/2941307/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.