OMG!
Não Trì Nguyệt sắp nổ tung.
Trả thù.
Đây là sự trả thù trần trụi!
Trước sự chứng kiến của vô số người trong hội trường lớn, trước ống kính máy quay, Kiều Đông Dương đưa "thứ đồ" giả của nam kia đến trước mặt cô.
Dưới ánh đèn, thứ kia hiện ra một cách quỷ dị, tà ác như đôi mắt của Kiều Đông Dương, khiêu chiến ranh giới cuối cùng của người khác.
Trì Nguyệt cảm thấy mình sắp điên rồi.
"Anh Kiều, tôi nghĩ chắc chắn anh đã nhận nhầm người."
"Không đâu." Kiều Đông Dương chậm rãi lấy ra tấm danh thiếp mà cô tự tay đưa cho anh từ trong túi quần, nở nụ cười lạnh lùng: "Cô Trì, cất kỹ đi. Đừng ném mấy thứ này lung tung thì tốt hơn. Cô thấy sao?"
Ánh mắt đến từ bốn phương tám hướng khiến Trì Nguyệt hơi tuyệt vọng
Kiều Đông Dương! Cmn quá xấu xa!
Không thừa nhận thì hiển nhiên không được.
Trì Nguyệt cắn răng, chậm rãi nhận lấy tấm danh thiếp và món đồ chơi bằng nhựa kia, nhả ra hai chữ từ kẽ răng.
"Cảm ơn!!"
Cất đồ vào trong túi, cô kéo Vương Tuyết Nha trốn khỏi hiện trường.
"Tiểu Ô Nha, mình thu lại lời nói của mình."
Lúc này nhịp tim của Vương Tuyết Nha còn đập nhanh hơn cô, lúc nói chuyện cũng thở gấp: "Chuyện gì? Lời gì?"
Trì Nguyệt: "Anh ta không phải thiểu năng trí tuệ mà là biếи ŧɦái."
Biếи ŧɦái lại thù dai.
Một thủ đoạn nhỏ đã biến cô từ hoa khôi thành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-1-det-ngan-ha-cho-em/1380323/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.