Trì Nguyệt yên lặng một lúc, chậm rãi đi đến cạnh xe của Kiều Đông Dương.
"Anh đang giúp tôi sao?"
"Cô có thể nghĩ như vậy."
"Không!" Ánh mắt Trì Nguyệt lạnh lùng: "Anh đang chơi tôi."
Kiều Đông Dương thờ ơ nhún vai: "Cô cũng có thể nghĩ như vậy."
Trì Nguyệt cười một tiếng: "Chỉ vì tôi đưa đồ dùng tìиɦ ɖu͙ƈ cho anh, chỉ vì tôi nói anh thiểu năng trí tuệ ở hội trường lớn? Chỉ vì tôi không đồng ý giao dịch của anh? Lòng trả thù của anh Kiều nặng đến thế sao?"
Kiều Đông Dương bình tĩnh nhìn cô: "Cô rất thú vị."
Thú vị.
Ha ha ha!
"Tôi phải cảm ơn mẹ cha nhà anh rồi." Trì Nguyệt khinh thường: "Có thể làm phiền anh biến mất ở trước mặt tôi không?"
"Đương nhiên." Kiều Đông Dương bình tĩnh liếc nhìn cô rồi đột nhiên giơ cổ tay lên, tao nhã xắn ống tay áo: "Cô có thể đánh ngã tôi trước lại nói!"
Mí mắt Trì Nguyệt lại nhảy lên. Ngày hôm đó cô tình cờ nhìn thấy cơ thể của Kiều Đông Dương. Với cơ bắp của cơ thể này...Chắc chắn là người luyện võ. Sao có thể so sánh anh ta với một tên gà yếu như cây trú giống Đoạn Thành Trình được.
"Được! Mẹ cha nhà anh cứ đi qua đi." Trì Nguyệt gật đầu: "Không thể chọc vào được tôi thì tránh!"
Cô rời đi vừa nhanh vừa vội, cũng như lần đầu tiên gặp ở khách sạn Crown, không cho Kiều Đông Dương cơ hội nói chuyện. Một tay cô xách làn váy, bước vào làn mưa bụi mờ ảo...
Kiều Đông Dương bĩu môi, không nói gì.
Thiên Cẩu: "Hỏng rồi! Kiều đại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-1-det-ngan-ha-cho-em/1380329/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.