Bầu trời tối đen, con đường đến bệnh viện rất xa, xe cứu thương chạy ở phía trước, Trì Nguyệt ngồi trên xe của Kiều Đông Dương mãi không nói gì.
"Cô lạnh không?" Kiều Đông Dương đột nhiên hỏi, lại điều chỉnh máy sưởi lên.
"Không lạnh."
Nhiệt độ không khí càng ngày càng giảm, sao có thể không lạnh?
Kiều Đông Dương để trợ lý Hầu lấy áo khoác mà mình để trong xe ra, ném lên người cô: "Cô khoác vào đi."
Trì Nguyệt khẽ giật mình, suy nghĩ và ý thức bị anh cắt ngang, cô chậm rãi quay sang, đôi mắt không chớp lấy một cái nhìn chằm chằm anh rất lâu trên quảng đường xóc nảy này.
"Kiều Đông Dương." Cô lại gọi thẳng tên anh.
Kiều Đông Dương nhướn mày: "Cô nói đi."
Trì Nguyệt rất nghiêm túc: "Bây giờ anh có thể nói ra người đẩy Vương Tuyết Nha là ai không?"
Kiều Đông Dương không nói câu nào, ánh trăng bao phủ lên gò má có vẻ hơi lạnh lùng.
Trì Nguyệt thấy anh như thế, đột nhiên lớn tiếng nói: "Đúng vậy, nói ra sẽ không có lợi cho anh. Nhưng không nói ra cũng là mất nhân tính, lương tâm của anh không thấy nhức nhối sao? Vì sự che giấu của anh, bây giờ suýt nữa gây là chuyện mất mạng. Kiều Đông Dương, anh còn muốn bảo vệ hung thủ đến khi nào?"
Đây là lần đầu tiên anh thấy người phụ nữ này hung dữ như thế.
Trợ lý Hầu nghe vậy cũng sợ hết hồn, hận không thể dùng tay bịt lỗ tai giả chết.
Kiều Đông Dương lại không hề bị lung lay: "Tôi không thể nói lung tung những việc không chắc chắn."
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-1-det-ngan-ha-cho-em/1380497/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.