Edit + beta: Iris
Ô Nhược như thể không nghe thấy Thiên Diêu quận chúa nói gì, trên mặt vẫn mỉm cười xán lạn như cũ.
Còn chưa đợi Đế Hậu tức giận, Đản Đản đã cầm đồ chơi trong tay đánh thật mạnh vào mặt của Thiên Diêu quận chúa, tức khắc, một mảng đỏ xuất hiện trên khuôn mặt trắng bóc của nàng.
"Người xấu." Oa một tiếng, bé khóc lóc duỗi tay đòi Ô Nhược ôm: "Cha, cha, con muốn cha."
Thiên Diêu quận chúa ngu người, không ngờ tới đứa bé này lại dám đánh nàng.
Ô Nhược đau lòng ôm con trai: "Đừng khóc nha."
Đế Hậu tức giận đập bàn, lãnh giận nói: "Thiên Diêu quận chúa, xem ra bản cung sủng ngươi quá rồi."
Thiên Diêu quận chúa sắc mặt trắng bệch, từ nhỏ đến lớn, số lần nàng chọc tức cô cô chỉ đếm trên đầu ngón tay. Cho dù là vậy, nàng vẫn biết chỉ khi nào cô cô tức giận, mới gọi nàng là Thiên Diêu quận chúa hoặc là xưng bổn cung. Bây giờ Đế Hậu dùng cả hai xưng hô này, chứng tỏ cô cô cực kỳ tức giận.
Nàng vội vàng nói: "Cô cô, con không cố ý chọc Đản Đản khóc, con chỉ là..."
Đế Hậu trực tiếp ngắt lời nàng: "Thiên Diêu quận chúa, một tháng này bổn cung không muốn gặp ngươi, ngươi đóng cửa ở trong phủ đi."
Lâu Khuynh Lạc không muốn Thiên Diêu quận chúa sai lại càng sai, vội kéo Thiên Diêu quận chúa quỳ xuống lạy rồi rời đi.
Đế Hậu xin lỗi Ô Nhược: "Tiểu Nhược, con đừng để tâm lời Diệu Nghi nói, con xem Đản Đản thật sự rất thích con."
Ô Nhược lắc đầu, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-2-phe-the-trung-sinh/1894966/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.