Edit + beta: Iris
Sau hai chén trà, màn sân khấu trắng cuối cùng cũng khai mạc.
U Diệp và Dạ Ký đánh trống kịch liệt, hấp dẫn đám người đến xem, bởi vì không thu bạc nên ngày càng nhiều người đến xem.
Bọn nhỏ hưng phấn vỗ tay.
U Diệp nói nhỏ bên tai Dạ Ký: "Vì để con trai vui vẻ, lần đầu tiên bản tôn tự hạ mình làm chuyện thấp hèn như vậy."
Dạ Ký: "..."
"Sau khi về Ma tộc, ngươi đừng nói chuyện này ra ngoài."
Dạ Ký đạm thanh nói: "Không nói đâu."
Cho dù nói cũng chả có ai tin.
Mấy người U Diệp gõ khoảng nửa nén hương thì ngừng lại.
Đằng sau màn sân khấu trắng truyền ra giọng nói trong trẻo: "Vào thời đại huyền thuật, mỗi người đều sở hữu linh lực, linh lực ai càng cao thì học được càng nhiều huyền thuật, người càng học nhiều huyền thuật thì được nhiều người sùng kính, trái lại, người học ít huyền thuật sẽ bị khinh thường. Nhưng ở một trấn nhỏ nào đó, có một tiểu nam oa không có linh lực ra đời, bởi vì hắn đứng thứ chín trong nhà nên được gọi là A Cửu..."
Tuy khi còn nhỏ, Ô Nhược đã nghe múa rối bóng rất nhiều lần, nhưng dù sao cũng chỉ nghe chứ không có học làm, tất nhiên sẽ không xướng nói như nghệ nhân múa rối bóng khác, nên cậu chỉ lấy hình thức kể chuyện để kể cho bọn nhỏ nghe, bởi vì đối với bọn họ, kể chuyện khá dễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-2-phe-the-trung-sinh/1895055/chuong-299.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.