Ngư Hi ngủ một giấc không tệ, lần trước vì Giang Tĩnh Bạch trở về, cô làm việc nghỉ ngơi hỗn loạn mấy ngày, cũng điều chỉnh lại được rất nhanh, trò chuyện cùng Giang Tĩnh Bạch mấy câu liền nghiêng mình ngủ say rồi.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, tiếng hít thở đều đặn kéo dài, Giang Tĩnh Bạch nhìn chằm chằm đèn ngủ hồi lâu, nghiêng đầu, đưa tay cẩn thận từng li từng tí vén rèm lên, xuyên qua khe hở nhìn góc nghiêng của Ngư Hi.
Không còn thần thái kiêu căng, không còn vẻ mặt lạnh lùng, khi nhắm mắt lại, khí chất của cô ấy dịu dàng hơn rất nhiều, tay Giang Tĩnh Bạch dùng sức, rèm được vén lên cao hơn, cô nhìn thấy Ngư Hi kẹp chăn giữa hai chân, trước ngực cũng ôm một cục, trên người còn mặc bộ đồ ngủ phim hoạt hình như trẻ con, thoạt nhìn không giống người lớn hai mươi mấy tuổi, ngược lại, giống như khi các cô còn đi học.
Giang Tĩnh Bạch nhớ rõ, trước kia Ngư Hi không chọn quần áo sặc sỡ, có thể vì cô ấy vốn đã xinh, tùy tiện mặc gì cũng rất đẹp.
Nhưng cô ấy không biết điều đó, mỗi ngày đều tự khen mình là tiên nữ hạ phàm, nhưng với cô, Ngư Hi lại là nàng yêu tinh đã vô tình bước chân vào cuộc sống của mình.
Làm cho cuộc sống buồn tẻ của cô được tô thêm sắc màu.
Chỉ tiếc, cô không thể nắm tay nàng yêu tinh, đã để mất nàng từ lâu rồi.
Giang Tĩnh Bạch cúi đầu.
Ngư Hi chôn nửa mặt trong chăn, nửa thân mình lộ ở bên ngoài, nhiệt độ trong phòng hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-cuu-tat-hop/1062071/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.