Ngư Hi ngoài miệng nói không giúp Giang Tĩnh Bạch, đến khi nhìn cô ấy một mình vào phòng vệ sinh lại lo lắng vết thương sẽ dính nước, ngộ nhỡ bị nhiễm trùng, e rằng trong thời gian ngắn cũng không thể xuất viện.
Cô gõ cửa phòng vệ sinh, thầm nghĩ bản thân mình khi nào lại giống Thánh Mẫu như vậy.
"Cần tôi giúp không?" Giọng nói cứng nhắc truyền đến, Giang Tĩnh Bạch vừa cởi đồ, bên trong vẫn còn nội y, tuy bị thương ở đầu không ảnh hưởng đến việc tắm rửa, nhưng cô cũng không dám mở vòi sen, chỉ dùng nước đơn giản lau người, nghe được tiếng Ngư Hi, cô liền mặc lại quần áo, mở cửa, rũ mắt: "Được không?"
Ngư Hi buồn bực vài giây, nói: "Vào thôi."
Giang Tĩnh Bạch khoác áo bệnh nhân đi vào.
Phòng vệ sinh cũng lớn hơn so với ở phòng bệnh trước, thiết bị đều đầy đủ, bên cạnh bồn cầu có hai cái ghế, hẳn là dùng để đặt quần áo sạch, Ngư Hi đứng bên trong, hỏi: "Tắm thế nào đây?"
Cũng không thể cứ lột hết Giang Tĩnh Bạch rồi ném dưới vòi sen được.
Giang Tĩnh Bạch đã cởi áo bệnh nhân ra một chút, giọng nói vẫn bình tĩnh không gợn sóng như mọi khi: "Mình không với đến sau lưng được, nếu được, phiền cậu lau giúp mình."
Ngư Hi mím môi: "Ừ,"
Nói xong, Giang Tĩnh Bạch liền cởi nút thắt, áo bệnh nhân từ từ rơi xuống bên vai, lộ ra tấm lưng xinh đẹp, bàn tay cầm khăn của Ngư Hi chợt nắm chặt.
Mái tóc dài của Giang Tĩnh Bạch đã giấu trong mạng lưới, cổ thon dài trắng nõn, đầu vai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-cuu-tat-hop/1062072/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.