Dương Chiến lật sách ra, ở bên trong toàn là giấy trắng, không hề có một chữ nào.
"Đáng tiếc là thiên phú của ta không đủ, không thể hiểu thấu đáo bản bí sách này. Xuân nhi lại gặp phải biến cố, bây giờ mất hết tu vi, giống như phế nhân, haizzzz..."
"Thì ra là thế, đây chính là bảo vật gia truyền kia sao?"
"Người nào?!" Âm thanh đột nhiên vang lên dọa cho Dương Chiến nổi da gà, nội lực hào hùng bạo phát ra trong nháy mắt, hóa thành một con thần sư vàng óng muốn xông khỏi mật thất. Nhưng chỉ trong một giây sau, lực lượng to lớn hơn rơi xuống, tràn ngập toàn bộ mật thất, trấn áp tất cả dị biến.
"Chân nhân Tiên Thiên?!"
"Đừng hiểu lầm, bản tọa không có ác ý."
Quang ảnh lấp lóe trong mật thất, Dương Chiến chỉ thấy một thân ảnh không cao lớn lắm xuất hiện ở trước mặt, mà ở trên mặt của đối phương...là một chiếc mặt nạ Tôn Ngộ Không.
Thế này là thế nào a, cái mặt nạ này là đồ chơi gì?
Trần Khuynh Địch lúng túng ho khan hai tiếng, hắn cũng vừa mới phát hiện ra mình không thể dùng chân diện mục gặp người, cho nên mới mua bừa một cái mặt nạ ở trên đường. Chẳng qua, xem ra là có hiệu quả không tốt lắm.
"Vị tiền bối này, không biết ngài có chuyện gì?" Tuy bị mặt nạ Tôn Ngộ Không làm cho không hiểu ra sao, nhưng tu vi cảnh giới Tiên Thiên của đối phương lại là hàng thật giá thật, cho nên Dương Chiến cũng không dám lãnh đạm, vội vàng cung kính hỏi.
"Khụ khụ, bản tọa tới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-dien-sieu-cap/2366834/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.