Đêm đó, Giang Nại vẫn ngủ say trên giường chăm bệnh.
Có lẽ vì bị chuyện lau người cho anh làm xấu hổ nên sau đó cô không giúp đỡ Lý Thanh Tễ nữa, mà gọi các y tá chuyên nghiệp đến làm thay.
Hôm nay, cuối tuần.
Giang Nại không cần phải đi làm nên đương nhiên phải đến bệnh viện để làm một “người vợ tốt” thật thà siêng năng.
Nhờ lui tới thường xuyên, bây giờ cô đã có thể chơi điện thoại di động hoặc xem máy tính trong phòng bệnh một cách tự nhiên, không quá quan tâ m đến sự tồn tại của Lý Thanh Tễ nữa.
Cốc cốc ——
Ngay lúc cô đang buồn chán ngồi trên chiếc ghế gần đó nghịch điện thoại thì có tiếng gõ cửa, Triệu Tư Nguyên xuất hiện ở cửa phòng ngủ: “Sếp, mười phút nữa người của Hoành Xuyên sẽ tới họp.”
Giang Nại ngồi thẳng dậy: “Đến đây họp sao?”
Triệu Tư Nguyên: “Vâng, cô Giang.”
Giang Nại nhìn về phía Lý Thanh Tễ, mặc dù trong khoảng thời gian này ngoại trừ chân phải ra thì những vết thương khác đều đã hồi phục tương đối, nhưng cũng không đến mức phải mang theo vết thương đi làm như vậy.
Sếp tổng, quả thật rất khác biệt.
Giang Nại: “Vậy tôi đi trước đây.”
“Không cần.” Lý Thanh Tễ nói: “Tôi đến phòng khách, em có thể đợi ở đây.”
“Nhưng chân của anh ——”
“Đỡ tôi ra ngoài.”
Triệu Tư Nguyên: “Vâng.”
Lý Thanh Tễ đã quyết định như vậy, Giang Nại cũng không nói thêm gì nữa.
Cửa phòng ngủ không đóng, mấy phút sau, cô nghe thấy tiếng động, có lẽ có vài người bước vào.
Giang Nại sợ làm phiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-hoi-sau-hon-nhan/1318686/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.