Trương Tử Hề đi theo ba người Tàng Huyền Thanh ra cửa bệnh viện, liền trực tiếp mở miệng nói: "Tàng lão đại, phiền toái ngươi giúp ta xử lý một việc đi, tên hại Tô Lâm bị thương, ta không muốn chuyện này bị lộ ra ngoài."
Tàng Huyền Thanh dừng bước lại, nhìn về phía Trương Tử Hề, mỉm cười hỏi: "A? Nói cụ thể xem, rốt cuộc là hạng người gì."
Trương Tử Hề cau mày, cơ hồ đối với chuyện tình muốn nói có chút chán ghét, nói toàn bộ, nguyên lai người hại Tô Lâm, là sủng vật cũ của Tô Lâm, bị Tô Lâm quăng, không cam lòng, cho nên đêm nay mới phát sinh chuyện như vậy, đây là một nam nhân hết ăn lại nằm còn thích bám váy phụ nữ.
Đối với loại nam nhân như vậy, Tàng Huyền Thanh ghê tởm chán ghét, không cự tuyệt, hỏi Trương Tử Hề: "Giúp ngươi tự nhiên không thành vấn đề, chính là ngươi muốn ta xử lý hắn như thế nào?"
Trương Tử Hề không có kinh nghiệm, cô là thương nhân, đối với thủ đoạn của hắc đạo cũng không tinh thông, cô nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Nếu là các ngươi thì xử lý như thế nào?"
Mộ Dung Phỉ nghe được, có chút không kiên nhẫn, người như vậy mà còn cần thảo luận sao, trong lòng một cỗ thô bạo dâng lên, đột nhiên rất tỉnh táo mở miệng nói: "Chỉ có người chết mới bảo thủ bí mật tốt nhất."
Mộ Dung Phỉ đầy kinh nghiệm tuyên bố, nàng không quá tin tưởng khí khái của người khác, nhiều khi cái gọi là khí khái, chỉ là độ mạnh yếu khi đối mặt với hấp dẫn hoặc uy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-ngoai-yeu-nhieu/1721832/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.