“Hai người có thể ghép thành một đấy, có phải lúc đi vào hắn tính thiếu mất một người không.” Một giọng vịt đực cạc cạc đột nhiên chen ngang.
Văn Thời nhìn sang, là thằng nhóc ngang ngược nhà Trương Bích Linh, trên danh sách khách viếng Thẩm Kiều có tên của nó: Chu Húc.
Tên thì khá hay, người thì thiếu đòn.
“Hỏi con hay gì mà con dám nói leo?” Trương Bích Linh đẩy nhẹ vai nó, vội vàng hòa giải với Văn Thời: “Bám vào ma nơ canh hình người hay bị trục trặc như này lắm, chuyện bình thường nên cũng không ngạc nhiên gì cả.”
Chu Húc khịt mũi coi thường: “Ai bảo thế, dì nhỏ của con không như vậy.”
Trương Bích Linh trừng mắt với nó: “Dì nhỏ, dì nhỏ, ngày nào con cũng lấy dì nhỏ ra để ba hoa chích chòe. Trương Lam mới mấy tuổi đã bắt đầu vào lồng rồi, có thể giống được chắc?”
Văn Thời rất ít khi quan tâm đến chuyện nhà khác, những người còn sống trên danh phả cũng không quen biết mấy. Hắn yên lặng lắng nghe sau đó hỏi người trên lưng: “Trương Lam là ai?”
Tạ Vấn còn chưa trả lời, Chu Húc đã tỏ vẻ kinh ngạc, tai nó rất thính: “Anh không biết?”
Văn Thời: “Tôi nên biết à?”
Chu Húc: “Người xếp hạng cao nhất trên danh phả! Anh làm nghề này mà lại không biết dì ấy hả?”
Anh quen tổ tông của dì nhỏ nhà mày đó.
Không phải mắng người, hắn quen thật.
Văn Thời nhủ thầm.
“Con đủ rồi đấy!” Trương Bích Linh bị con trai làm mất mặt, cô kéo nó ra sau lưng nói với Văn Thời: “Nó từ khi còn nhỏ được Trương Lam….chính là dì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-quan/1567439/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.