". . ."
Cốc Vũ cúi đầu nhìn hàng mi run run của Vương Nguyên, cuối cùng cũng đã có thể lau mồ hôi lạnh cả đêm. Y ngã rạp ra sau, thở phì phì như vừa mới chạy marathon đường dài.
Toàn bộ xúc tu đang bám trên người Vương Nguyên thu về cơ thể Cốc Vũ, ỉu xìu kiệt quệ, gần như đã biến thành màu đỏ vì quá sức. Nhưng nhờ nó hỗ trợ mà Vương Nguyên có thể tỉnh lại thì công sức này rất xứng đáng.
"Vương Tuấn Khải chắc đã phải bỏ ra cái gì đó rất lớn rồi. . ." Y quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải gục ở bên cạnh Vương Nguyên, nằm im bất động như một cái xác: "Có khả năng hắn sẽ không thể quay lại thế giới hiện thực được nữa."
"Có thể, nhưng rất khó, và chuyện đó còn phải trông cây vào Vương Nguyên." Yến Bách Hành lau khô mồ hôi trên người y, xót xa: "Ngươi đừng gắng sức. . ."
"Ta phải làm. Năm đó nếu như không có hai người họ, ta đã chết." Cốc Vũ liếc hắn ta một cái: "Còn việc vì sao chết. . .không phải nhờ ơn ngươi ban cho sao?"
Yến Bách Hành như bị xiên trúng tim, bàn tay run lên một cái: "Ta. . ."
"Không cần nói, ta biết ngươi lực bất tòng tâm. Khi ấy ngươi không có sự lựa chọn, mà ta lại rất ngu xuẩn, tin tưởng ngươi hết mực." Y nhếch miệng cười: "Bây giờ ngươi đau lòng có ích gì? Cũng không biết lúc ta gặp nạn ngươi có vì ta mà rơi giọt nước mắt nào không. . ."
Cốc Vũ nhìn vẻ mặt ảm đạm của hắn ta,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-quyet/1650599/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.