Gã đàn ông đứng bên cạnh cửa sổ, ngẩng đầu nhìn cơn mưa dần nặng hạt. Trận pháp phía sau lưng gã ta hiện lên màu đỏ tươi ướt át, bộ xương cốt không còn dính chút máu thịt nào nằm chỏng chơ chính giữa trung tâm. Gã ta rũ mắt buồn rầu, tiện tay nắm lấy hài cốt ném sang một bên, chăm chú nhìn chằm chằm linh hồn ngủ say vừa mới nuốt sạch toàn bộ huyết nhục của người khác, lẩm bẩm một mình.
"Chừng nào ngươi mới tỉnh lại đây? Đối phương đã chuyển thế thành người khác rồi, ngươi vẫn còn ngủ. . . Ngươi nói xem, người kia lấy hình dạng gì đầu thai tại thế giới này? Ta tìm nhiều năm rồi cũng không thấy. . ."
Một tiếng sấm rền vang phát ra từ phía nam chân trời, gã đàn ông lập tức ngẩng đầu nhìn ánh sáng chói mắt loé lên giữa khung cảnh sương mù mịt mùng. Tia sáng vẫn chưa kịp bị rửa trôi khỏi ánh mắt, gã lập tức mở cửa sổ nhìn về phía đó, điên điên khùng khùng mà lại tự nói chuyện một mình.
"Thấy."
Gã buông cơ thể rơi xuống không trung, như một quả bóng cao su đàn hồi nhảy phóc lên mái nhà đối diện, bỏ lại sau lưng toà lầu cao hơn hai mươi tầng và một linh hồn đang từ từ mở mắt. . .
Một tiếng 'ầm' thật lớn vang lên ngoài cửa phòng khiến Vương Nguyên giật mình, lén lút ghé vào mắt mèo trên cửa nhìn ra ngoài. Hành lang khách sạn đã trở lại bình thường, mà bên ngoài cũng không có ai, vẫn tối om huyền bí, vẫn lạnh lẽo vô cùng. Cậu xoa xoa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-quyet/1650656/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.