Vương Nguyên không nghĩ tới những chuyện cậu không biết hắn cũng biết, trong lòng quả thật có chút bất ngờ.
Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Vương Nguyên nghe hắn tóm gọn thất thất bát bát lịch sử chính mình, lại không hề có chút phản ứng trái chiều nào. Cậu đã chết, 'Vương Nguyên' mà Vương Tuấn Khải tìm đã chết, ngay cả sau khi chết cậu cũng chưa từng nghĩ đến việc trở về nhà thẳng thắn khai nhận thân phận đích thực. Vương Tuấn Khải nói rất đúng, cậu là con riêng, không ai quan tâm, bọn họ biết hay không biết cũng không có gì khác nhau.
Khoảnh khắc cậu rời khỏi nhà họ Vương, cậu đã xác định rất rõ, ngay cả khi cậu chỉ còn là một thi thể lạnh lẽo khô cứng cũng tuyệt không trở lại. Có lẽ là vì vậy, chính mình rõ ràng bị giết rồi, Vương Nguyên cũng không cảm thấy bi ai đau đớn nhiều, trên thế gian này cậu không có vướng bận gì, cũng không sợ mắc nợ ai, thoải mái biết bao nhiêu .
Chỉ có hơi tiếc nuối con đường học vấn chưa tròn vẹn, cậu nghĩ kỹ rồi, với thân xác này e rằng vô duyên với học vấn, chi bằng tìm một công việc an nhiên tự tại sống qua ngày, trải qua sinh hoạt bằng phẳng trơn tru.
Dĩ nhiên đến bây giờ cậu mới phát hiện mình mộng hơi đẹp.
'Thủ trưởng' tương lai vênh váo hất hàm sai khiến cậu đi làm món ăn cho hắn, không quên dặn cho thật nhiều ớt, bản thân thì sung sướng chờ được hầu hạ, rất là đáng ăn đòn. Vương Nguyên sức yếu người mềm tính tình dễ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-quyet/1650727/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.