Vương Nguyên cầm tiền lương một tuần lủi thủi đi về nhà, vừa đi vừa nghĩ nên tìm việc gì có thể phù hợp với mình đây, nửa đường gặp phải một đám đón dâu.
So với cảnh tượng hàng chục chiếc Roll Royce treo hoa cưới ầm ầm đua nhau vượt đèn đỏ, đám đón dâu này có vẻ rất đạm mạc. Bốn người đàn ông cao to khiêng một chiếc kiệu hoa màu đỏ đi trên đường lớn, phía trước phía sau đều có người mang kèn cầm trống, lại không hề dùng, đặc biệt là thần sắc nghiêm túc đến mức căng thẳng của bọn họ đều rất đồng nhất, nếu không phải bà mối trang điểm đậm đà nền nã che đi nếp nhăn thì chắc cũng lộ ra sắc mặt xanh mét.
Bọn họ đang sợ hãi – Vương Nguyên nghĩ thầm, đón dâu thì có thể sợ cái gì? Thiếu tiền lì xì à?
Cậu nhìn thoáng qua kiệu hoa, thời buổi này người dùng nghi thức cổ xưa để đón dâu chỉ có nhà giàu truyền thống muốn chưng diện hoặc là hai nhà có sở thích chơi cosplay mới làm, trông nhóm người này không giống hai loại trên cho lắm, càng giống như. . .bị ép buộc.
Người đi đường dĩ nhiên cũng tò mò không kém, còn lấy di động ra chụp ảnh, chỉ là sau khi chụp xong tất cả bọn họ đều nhíu mày, điều chỉnh góc sáng chụp thêm lần nữa, sau đó nhất trí chạy như bay mất hút.
Vương Nguyên không có di động đời mới, cái cậu dùng là loại chỉ có chức năng nghe gọi nhắn tin, cậu cũng không có thói quen chụp ảnh lung tung, nhưng cậu có thể đoán được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phan-quyet/1650735/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.