Hơi thở ấm áp của Tô Vi Sơ phả vào bên tai cô, gây ra cảm giác ngưa ngáy. Ứng Yên La không kìm được mà rụt vai lại, nhưng không muốn thừa nhận cô đang căng thẳng, “Em không có căng thẳng.”
“Không căng thẳng?” Tô Vi Sơ hỏi lại, “Em có biết người em cứng như đá không?”
Ứng Yên La li.ếm môi, buột miệng nói: “Là anh muốn ôm, chứ có phải em bắt anh ôm đâu.” Lẩm bẩm xong, Ứng Yên La cảm thấy có chút không ổn. Cô cũng đột nhiên nhận ra lời phàn nàn vừa rồi của mình lại tự nhiên đến thế.
Tô Vi Sơ cười khẽ trong cổ họng, “Ừ, là tự anh muốn ôm.” Ứng Yên La: “…”
“Em có biết lúc đi công tác ở bên ngoài anh đã nghĩ gì không?”
Ứng Yên La thấy anh chủ động chuyển sang chủ đề khác, cũng thuận thế nói theo: “Không biết ạ.”
“Anh nghĩ…” Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Nếu có thể về sớm hơn một chút thì tốt rồi.”
“Vì sao ạ?” Cô khó hiểu. “Vì có điều bận lòng.”
Trái tim Ứng Yên La đột nhiên run lên, “Bận lòng?”
Tô Vi Sơ khẽ “ừ” một tiếng, đồng thời ôm người trong lòng chặt hơn. Khi còn đọc sách ở bên cạnh ông ngoại, anh bận lòng về ba mẹ. Khi Thanh Thanh ra ngoài đóng phim, anh bận lòng về Thanh Thanh. Khi Yểu Yểu một mình du học ở xứ người, anh bận lòng về Yểu Yểu. Nhưng chuyến công tác lần này, anh lại có thêm một người để bận lòng, hơn
nữa còn là một sự bận lòng khác hẳn so với trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoa-nhan-gian-tong-cuu-can/2797683/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.