Ứng Yên La ngủ một giấc quên cả trời đất. Vốn dĩ cô cho rằng lúc cô tỉnh lại thì Tô Vi Sơ đã đi làm rồi, nhưng cô không ngờ, cô vừa mở mắt đã cảm nhận được bản thân vẫn đang được ai đó ôm trong lòng, hơi thở ấm áp của anh ở ngay sau lưng. Cô theo bản năng nhìn đồng hồ, đã hơn 9 giờ!!
“Tô Vi Sơ?” Cô đưa tay đẩy người bên cạnh cho tỉnh.
Giọng Tô Vi Sơ mang theo sự khàn khàn sau khi tỉnh ngủ: “Yên Yên?” “Hơn 9 giờ rồi, anh đi làm sẽ muộn đấy.” Cô nhắc nhở.
Tô Vi Sơ khựng lại ba giây, không khỏi bật cười rầu rĩ, càng siết chặt người trong lòng hơn: “Đi làm sao quan trọng bằng ngủ với vợ được?”
Tai Ứng Yên La nóng lên, véo một cái vào eo anh.
Tô Vi Sơ bị cô véo như vậy, lưng tức khắc cứng đờ, bắt lấy bàn tay nhỏ mềm mại của cô, giọng nói trầm thấp: “Sáng sớm tinh mơ véo lung tung cái gì vậy?”
Ứng Yên La ý thức được điều gì đó, muốn rút tay về.
Tô Vi Sơ không cho, nắm tay cô càng chặt hơn, gần như mê luyến mà x.oa n.ắn: “Còn dỗi à.”
Ứng Yên La theo bản năng không dám động đậy, phản bác: “Em không có.”
“Được, em nói không có thì là không có.” Ứng Yên La: “…”
“Đói chưa?” Anh hỏi.
Ứng Yên La không nhận ra bản thân cô đói, bị anh hỏi như vậy, lúc này cô mới cảm thấy trong bụng trống rỗng, gật gật đầu: “Đói rồi.”
Tô Vi Sơ hôn hôn cô,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoa-nhan-gian-tong-cuu-can/2797700/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.