Ứng Yên La trở lại phòng nghỉ, Triệu Nhiễm Nhiễm đang cùng Bối Bối xếp hình.
Triệu Nhiễm Nhiễm nhìn thấy cô bước vào, hai người vừa chạm mắt đã hiểu ý nhau.
Bối Bối cũng nhìn sang, lập tức bỏ trò xếp hình xuống, vui vẻ chạy về phía cô, “Mẹ!”
Ứng Yên La cười đáp một tiếng, sau đó ngồi xổm xuống ôm cậu vào lòng. Cơ thể cậu nh.ỏ nhắn, mềm mại, thơm tho, khiến trái tim đang bất an và hoảng loạn của cô được xoa dịu phần nào.
Bối Bối bỗng nhiên nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Ứng Yên La sững sờ, không ngờ cậu lại nhạy cảm với cảm xúc đến vậy. Cô cố gắng làm cho sắc mặt mình trông tự nhiên hơn một chút, sau đó lùi lại một khoảng cách nhỏ, hai tay ôm lấy khuôn mặt bầu bĩnh của cậu, cười nói: “Mẹ không sao, chỉ là họp lâu quá không gặp con, có chút nhớ con thôi.”
Bối Bối dù thông minh đến mấy, rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi, đương nhiên mẹ nói gì liền tin nấy. Cậu ngượng ngùng hôn hôn mặt Ứng Yên La, mềm mại nói: “Con cũng nhớ mẹ.”
Ứng Yên La dịu dàng nói: “Con chơi xếp hình với dì Nhiễm Nhiễm đi, mẹ đi gọi điện thoại.”
Bối Bối ngoan ngoãn gật đầu, “Vâng.”
——
Sau khi ra ngoài, Ứng Yên La đang chuẩn bị gọi điện cho Tô Vi Sơ, nhưng vừa mới lấy điện thoại ra, điện thoại của Tô Vi Sơ đã gọi đến.
“Yên Yên, chuyện hot search em thấy chưa? Chuyện này em đừng lo lắng, anh sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoa-nhan-gian-tong-cuu-can/2797774/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.