Tiếng thét như sấm sét ngang tai này đã đánh tan bầu không khí ái muội đang bao trùm. Hai đôi môi đang quấn quýt chặt chẽ lập tức tách rời.
Ứng Yên La chưa kịp nói gì với anh, đã quay đầu vội vã đi về phía phòng ngủ. Tô Vi Sơ nhìn bóng dáng mảnh mai vội vàng của vợ, bất đắc dĩ lắc đầu rồi đi theo.
Ứng Yên La bước vào phòng ngủ, cậu nhóc đang cuộn tròn trong chăn ngồi trên giường, miệng há to khóc ré lên. Nghe thấy tiếng động, đôi mắt đẫm lệ của cậu mông lung nhìn lại.
“Mẹ…” Giọng nói nghẹn ngào đến kỳ cục.
Ứng Yên La đau lòng muốn chết, vội vàng đi đến. Bối Bối thật ra đã quen với việc ngủ riêng, hơn nữa trong phòng cũng có đèn ngủ. Nhưng khách sạn không thể so với căn nhà quen thuộc. Cậu bé tỉnh dậy không thấy mẹ, đương nhiên sẽ sợ hãi.
“Đừng sợ, mẹ ở đây.” Ứng Yên La ôm Bối Bối vào lòng.
Bối Bối dựa dẫm siết chặt vạt áo cô, đứt quãng hỏi: “Mẹ… mẹ đi đâu?”
Bàn tay ấm áp của Ứng Yên La vu.ốt v.e mái tóc con trai, “Mẹ ở bên ngoài nấu mì cho ba “
Bối Bối chần chừ một chút, lẩm bẩm nói: “Ba ba?”
Tô Vi Sơ đang đứng ở cửa lúc này mới ho nhẹ một tiếng.
Bối Bối lập tức ngẩng mắt nhìn sang, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy kinh ngạc, “Ba ba!!”
Tô Vi Sơ cười đi về phía hai mẹ con.
“Ba ba ba ba!” Bối Bối đưa tay muốn Tô Vi Sơ bế.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoa-nhan-gian-tong-cuu-can/2797775/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.