Sáng hôm sau, Mạnh Tắc Tri xách theo một hộp nhân sâm và hai hộp cà phê đến tòa nhà của Khoa Sinh vật học.
Dựa vào thông tin do Giáo sư Vạn cung cấp, anh tìm được văn phòng của Chúc Chính Khanh. Cửa chống trộm khép hờ, Mạnh Tắc Tri giơ tay gõ cửa.
“Mời vào.”
Trong giọng nói mang theo chút hơi thở nhẹ, như là làn nước suối trong rừng sâu.
Mạnh Tắc Tri đẩy cửa bước vào.
Người nọ đang ngồi xổm dưới đất giữa một đống hộp giấy, vừa vặn ngẩng đầu nhìn anh. Trên trán là những giọt mồ hôi nóng, chảy dọc xuống cằm sáng bóng, làm ướt phần vạt áo trước ngực, lộ ra xương quai xanh tinh xảo, mờ mờ ảo ảo.
Trong mắt anh ta hiện lên vẻ kinh ngạc: “Là anh sao?”
Mạnh Tắc Tri bình tĩnh thu lại ánh nhìn, cũng đồng thời đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, nghi hoặc hỏi: “Giáo sư Chúc?”
Nghe anh nói vậy, ánh mắt Chúc Chính Khanh lóe lên vẻ hiểu ra: “Thì ra anh chính là giáo sư Mạnh mà ông Vạn nhắc tới!”
Đã là người quen thì chuyện cũng dễ nói hơn nhiều.
Mạnh Tắc Tri đi tới, đưa tay ra.
Chúc Chính Khanh đứng dậy, đưa tay bắt tay với anh, rồi phát hiện tay mình bị tay của Mạnh Tắc Tri bao bọc hoàn toàn.
Đàn ông trung niên tay đều to như vậy sao?
Hắn nghiêm túc suy nghĩ.
Đến khi hắn hoàn hồn lại, Mạnh Tắc Tri đã rút tay về, nói: “Thời gian tới xin phiền giáo sư Chúc rồi!”
“Không có gì.” Chúc Chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoi-lam-vuong-giap-tu-hoi/2770677/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.