Lúc Đoạn Từ Diễn từ trên lầu đi xuống, Mạnh Tắc Tri cũng vừa từ bếp bước ra.
Anh đặt nồi cháo còn nóng lên bàn, quay đầu nhìn hắn: “Tỉnh rồi à, thấy khá hơn chút nào chưa?”
“Sao thế? Đoạn thúc thúc bị ốm à?” – Tạ Bác Văn vội vã hỏi thăm.
“Đỡ hơn nhiều rồi.” – Đoạn Từ Diễn ngừng lại một chút, nói – “Cảm ơn cậu tối qua đã chăm sóc tôi.”
Mạnh Tắc Tri không để bụng, thuận miệng đáp: “Chuyện nhỏ ấy mà. À phải, tôi nấu cháo bo bo củ mài, tốt cho dạ dày, anh ăn chút đi.”
Cháo bo bo củ mài rất tốt cho tỳ vị và dạ dày.
“Được.” – Đoạn Từ Diễn nhàn nhạt đáp lời, nhưng trong lòng lại không khỏi nhớ tới túi chườm ấm mà tối qua hắn ôm suốt cả đêm.
Không ai để ý, Tạ Bác Văn chớp chớp mắt, luôn cảm thấy có gì đó không giống như trước kia.
Sau khi ăn sáng xong, theo thói quen của chủ cũ, Mạnh Tắc Tri tự pha cho mình một tách trà Mao Tiêm, rồi cầm lấy tờ báo trên bàn trà, giũ ra đọc.
Đập vào mắt là một bức ảnh chiếm hơn nửa trang báo.
“Ảnh đế Trịnh Bỉnh Nhân quay phim quá mệt, ngất xỉu tại trường quay – Trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết.”
“Ai cơ?” – Tạ Bác Văn ngậm nửa cái bánh quẩy, ngẩng đầu lên hỏi.
“Trịnh Bỉnh Nhân.” – Mạnh Tắc Tri chăm chú nhìn gương mặt gầy gò, hốc mắt hõm sâu của Trịnh Bỉnh Nhân trong tấm ảnh, thuận miệng đáp.
Nuốt vội miếng trong miệng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoi-lam-vuong-giap-tu-hoi/2770706/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.