"Tạ... Tạ thúc thúc?" – Trịnh Bỉnh Nhân căng thẳng đến mức tim nhảy lên tận cổ họng, đến cả việc hô hấp cũng trở nên khó khăn.
"Ba ——" Tạ Bác Văn không nhịn được thúc giục.
Trong mắt anh, Mạnh Tắc Tri đã tìm đến tận nơi, vậy hẳn là có cách cứu Trịnh Bỉnh Nhân.
Mạnh Tắc Tri sắc mặt nghiêm nghị, bình tĩnh nói:
"Trước tiên, trói cậu ta lại."
"Hả?" – Ba người trong phòng đồng thanh kinh hô.
Ngay sau đó, Trịnh Bỉnh Nhân bị trợ lý và Tạ Bác Văn hợp lực trói lại.
Vẫn là cái chén nhỏ ấy, dùng nhánh cây bách tinh chế, thêm bấc đèn cỏ, bột răng chó, đậu đen và chu sa nghiền thành bột, pha với rượu gạo và nước gạo loãng, cuối cùng đốt thêm một tấm hoàng phù.
Thành phẩm giống y như lần trước: nước hoàng phù màu sắc kỳ quái, mùi hôi tanh khiến người khác buồn nôn.
Đã có kinh nghiệm, trợ lý giơ chén, không nói không rằng, trực tiếp đổ vào miệng Trịnh Bỉnh Nhân.
Trịnh Bỉnh Nhân sau đó li3m môi, hơi kinh ngạc:
"Lại... lại còn ngọt nữa chứ."
Nói rồi, anh ngẩng đầu nhìn Mạnh Tắc Tri:
"Tạ thúc thúc, tiếp theo thì sao?"
"Chờ."
Mạnh Tắc Tri tìm tư thế thoải mái dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Ba người còn lại nhìn nhau, mặt đầy nghi hoặc.
Chờ đợi trong bức bối, Trịnh Bỉnh Nhân nhờ trợ lý bật chiếc TV LCD treo tường để phân tán sự chú ý. Lúc đang chăm chú xem thì bụng đột nhiên kêu rột rột.
Ban đầu anh không để ý,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoi-lam-vuong-giap-tu-hoi/2770707/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.