Ở bên kia, biên tỉnh Hòa huyện Hạ gia thôn, đoàn phim 《Núi Xa》 tại chỗ.
Sau khi quay xong suất diễn hôm nay, vừa lúc là buổi chiều hai điểm tả hữu.
Trở về đoàn phim, an bài chỗ ở, mở cửa phòng ra thì thấy ngay trên bàn có một hộp đồ ăn quen thuộc.
Vạn Tử Hoài mắt sáng rực, một ngày mỏi mệt tan đi nửa, hắn cười hỏi: “Hôm nay ngươi chuẩn bị gì vậy?”
Nói xong, một luồng gió nhẹ thổi qua, một đôi tay ấm áp đặt lên vai hắn, nhẹ nhàng mát xa.
Ở cùng nhau hơn ba tháng, Vạn Tử Hoài đã quen với sự chạm vào của Lệ Văn Hoán. Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận được một dòng nước ấm áp cuồn cuộn từ lòng bàn tay Lệ Văn Hoán truyền vào cơ thể mình, chẳng cần lâu, cả thân thể và lòng đều được dòng nước ấm ấy rửa sạch mệt mỏi.
Lệ Văn Hoán lúc này mới mở miệng: “Có ngươi thích ăn bát bảo vịt với gạo nếp bánh dày, còn có tham táo canh gà đen.”
Lệ Văn Hoán lớn lên tuấn mỹ, lông mày như liễu, thân hình thon như cây ngọc, sống mũi cao, đôi mắt đen sâu thẳm toát lên khí chất cao quý và tao nhã.
Hắn đứng ngay đó như một bức tranh cổ kính rực rỡ trong căn nhà ngói cũ kỹ.
Vạn Tử Hoài uống canh gà, cắn miếng bánh dày, một cảm giác thỏa mãn chưa từng có tràn lên trong lòng.
Đoàn phim 《Núi Xa》 rất nghèo, đầu tư chỉ khoảng 3 triệu tệ, do yêu cầu cốt truyện nên quay tại núi sâu rừng già
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoi-lam-vuong-giap-tu-hoi/2770708/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.