Bên này người giấy vừa vỡ, bên kia Hầu Duy Nhân bỗng cảm thấy ngực buồn bực, khuôn mặt già nua nghẹn đến đỏ bừng, sau đó ôm ngực phun ra một ngụm máu đen. Trong máu đen ấy, không sai, chính là tờ người giấy gấp cứng trước đó mà ông ta đã nuốt vào.
Cùng lúc đó, chỉ nghe "phịch" một tiếng, Tam Thanh linh trong tay Hồ Minh Sơn gãy đôi thành hai đoạn, phần chuông rơi xuống đất, vang lên một tiếng giòn vang.
“Lão gia tử, lão gia tử…” Người nhà họ Hầu hoảng loạn chạy tới đỡ, đúng lúc Hầu gia đang trong cơn phong ba bão táp, nếu Hầu Duy Nhân lại xảy ra chuyện, Hầu gia e rằng sẽ thật sự sụp đổ.
“Không sao… không sao.” Hầu Duy Nhân thở hổn hển hai hơi, chỉ vào vết máu trên đất, nhìn Hồ Minh Sơn đầy bất an, vội vàng hỏi: “Hồ đại sư, chuyện này là thế nào?”
Hồ Minh Sơn cố nén cơn kích động và cảm giác khí huyết dâng trào, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng.
Sự không cam lòng ấy không phải vì Mạnh Tắc Tri mạnh mẽ, mà là vì tiếc nuối khoản thù lao hậu hĩnh từ nhà họ Hầu.
Ông ta thở dài nói: “Tên Tạ Quảng Sinh đó, không chịu dừng tay.”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Hầu Duy Nhân tái xanh, ông cố kìm nén cơn giận trong lòng, mang theo một tia cầu khẩn, giọng căm giận hỏi: “Hồ đại sư, thật sự không còn cách nào khác sao?”
Hồ Minh Sơn lắc đầu: “Hồ mỗ bất lực.”
Hầu gia từ trước đến nay chưa từng chịu khuất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoi-lam-vuong-giap-tu-hoi/2770713/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.