Khi Tiêu thị tỉnh lại, nàng phát hiện bản thân đang đứng trong một căn Phật đường u ám, trên người khoác một bộ áo ni cô không vừa người.
Ngay sau đó, nàng nhớ lại những chuyện đã xảy ra trước đó, sắc mặt lập tức biến đổi lớn.
Nàng lảo đảo bò xuống giường, liều mạng đập vào cửa sổ hét lớn:
“Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!”
“Ta muốn gặp Quốc Công gia! Ta muốn gặp Kính Nhi!”
“Là Hình Tiểu Nhã! Là Hình Tiểu Nhã hãm hại ta! Bọn họ đều bị Hình Tiểu Nhã lừa!”
…
Chỉ tiếc là cho dù Tiêu thị có kêu đến khàn cả giọng, cũng không ai trả lời nàng.
Chỉ đến giờ cơm, mới có một người câm thông qua một lỗ nhỏ ở góc tường đưa đồ ăn và y phục tắm rửa trong ngày cho nàng.
Sau khi cảm giác chán nản và tuyệt vọng trôi qua, Tiêu thị càng thêm kiên định quyết tâm phải vạch trần bộ mặt ghê tởm của Hình Tiểu Nhã trước mặt Triệu Lệnh Võ và Triệu Dĩ Kính.
Vì vậy, nàng quyết tâm sống tốt.
Cứ thế nửa năm trôi qua, đột nhiên ngoài phòng truyền đến một trận huyên náo, làm kinh động Tiêu thị đang làm khóa sáng.
Cửa phòng được mở ra, người ta nối đuôi nhau tiến vào.
Tiêu thị theo bản năng giơ tay che ánh nắng chói mắt.
Chỉ nghe có người lớn tiếng hỏi:
“Ngươi chính là Tiêu thị?”
Mất một lúc để thích nghi với ánh sáng, Tiêu thị buông tay, lúc này mới nhìn rõ người đến là quản gia phủ Quốc Công cùng một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoi-lam-vuong-giap-tu-hoi/2770726/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.