Trong nguyên cốt truyện, Triệu Dĩ Kính lợi dụng sự áy náy và tự trách của Tiêu thị, một mặt thì không kiêng dè mà đổ lên đầu Tiêu thị mọi chuyện xấu, một mặt khác thì lan truyền những lời đồn đãi, cuối cùng ép Triệu Lệnh Võ phải đưa Tiêu thị vào Phật đường.
Lúc ấy, Mạnh Tắc Tri không nói lời nào đã lập tức đội cho Triệu Dĩ Kính cái mũ “bất hiếu”. Nếu không phải vì Triệu Lệnh Võ kịp thời dùng thủ đoạn sấm sét trấn áp vụ việc, chỉ cần nửa điểm tin tức truyền ra ngoài thì cử ngự sử ngoài kinh dâng sớ tấu lên cũng đủ để chôn vùi Triệu Dĩ Kính.
Cũng vì chuyện đó mà phúc trong họa, suốt hai năm sau đó, Triệu Dĩ Kính và Hình Tiểu Nhã không dám làm càn trước mặt người khác nữa, chỉ lặng lẽ sống yên.
Chớp mắt đã sang năm Quảng Đức thứ hai mươi ba.
Về phía Mạnh Tắc Tri, nửa năm trước vì có công tham gia biên soạn Tống sử và Nguyên sử, được Quảng Đức Đế đề bạt, thăng từ chức quan ở Hàn Lâm Viện lên Hộ Bộ, đảm nhiệm chức lang trung tư quản lý thuế má ruộng đất của hai tỉnh Giang Tây và Chiết Giang — tức Giang Chiết Thanh Lại Tư. Chức vụ này là vị trí béo bở trong Hộ Bộ.
Mặt khác, Triệu Lệnh Võ lẽ ra năm nay phải lâm trọng bệnh, lại sống khỏe mạnh. Lần bị bệnh gần nhất là vào năm ngoái, chỉ vì bị lạnh nên ho vài ngày.
Theo lời Triệu Lệnh Võ nói, đó đều là nhờ công lao của Tiêu thị mỗi ngày nấu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoi-lam-vuong-giap-tu-hoi/2770737/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.