Chu Thiết và những người khác mẫn cảm phát giác ra Kỳ Tư Vĩnh có chỗ nào đó không giống như trước.
Người vẫn là người ấy, điều này không sai được. Chỉ là trong từng cử chỉ, từng hành động thiếu đi vài phần tự ti, lại nhiều thêm ba phần vui mừng hiện rõ trên nét mặt cùng bốn phần khí chất cao quý.
Nếu nhất định phải dùng lời nói để hình dung, thì đại khái giống như một kẻ nhỏ bé đáng thương sống nhờ sống đậu đột nhiên có được sự tự tin.
Nhưng bọn họ lại không rõ Kỳ Tư Vĩnh lấy tự tin từ đâu, chỉ dựa vào cái dị năng hệ mộc hoàn toàn không có sức chiến đấu của hắn khi thức tỉnh?
Đây chính là mạt thế đấy --
Nếu hắn thật sự có bản lĩnh, cứ một mình chạy đến Kinh Thành cũng được, cần gì phiền đến Hạ lão gia phải phái riêng người đến đón?
Mạnh Tắc Tri lấy tay ôm bụng, sắc mặt trắng bệch, nói yếu ớt:
"Chu đại ca, trước tiên tìm một chỗ nghỉ chân qua đêm đi, ta chịu không nổi nữa."
Lúc này đã là tháng thứ ba sau khi mạt thế bùng nổ, những căn cứ sinh tồn lớn nhỏ của loài người tuy đã hình thành sơ bộ, nhưng muốn vươn tay ra thu dọn thế giới hỗn loạn này, chỉ e vẫn còn phải từ từ.
Cho nên lúc này đường lớn vẫn là một mảnh đổ nát tiêu điều, gập ghềnh gồ ghề. Xe chạy trên loại mặt đường như vậy, tất nhiên xóc nảy cực kỳ.
Đã quen sống trong sung sướng mấy chục năm, đột nhiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoi-lam-vuong-giap-tu-hoi/2770756/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.