Cậu cũng nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ ấy, an ủi hắn: “Có lẽ nó khao khát tự do, không phải lỗi của cậu đâu.”
Lâm Huyên khẽ cười, không để lộ cảm xúc gì mà nhẹ nhàng chuyển đề tài: “Tôi từng vẽ nó, cậu muốn xem không?”
“Cậu cũng biết vẽ nữa hả?” Giang Lộc hơi bất ngờ, có vẻ hơi hứng thú: “Cho tôi xem với.”
“Biết một chút thôi.” Lâm Huyên tìm ảnh trong điện thoại, đưa ra trước mặt cậu: “Hồi nhỏ có học một thời gian nhưng gia đình không thích nên tôi dừng lại.”
Giang Lộc nhận lấy điện thoại, trên màn hình là bức vẽ một chú vẹt sống động như thật.
Đầu và cổ chú vẹt có lớp lông trắng muốt, cánh và đuôi phủ sắc tím rực rỡ. Hình ảnh được khắc họa tại khoảnh khắc chú ta đang ngậm một mẩu giấy từ quyển sách, ngạo nghễ cài lên cái đuôi mình.
Từng chi tiết trên bộ lông được vẽ tỉ mỉ và chân thực đến khó tin. Nếu không vì động tác bị đóng khung, cậu chắc chắn sẽ nghĩ đây là một bức ảnh chứ không phải tranh vẽ.
Vẽ đến trình độ này, thật sự không thể gọi là “biết một chút” được.
Giang Lộc trả lại điện thoại, thật lòng nói: “Cậu khiêm tốn quá rồi.”
Nói xong, cậu nghĩ một lúc rồi khen thêm: “Đúng là đáng yêu thật, bảo sao cậu lại thích nó đến thế.”
Lâm Huyên khẽ cười, liếc nhìn màn hình điện thoại rồi bấm nút tắt, sau đó kín đáo liếc qua chiếc điện thoại của Giang Lộc đặt trên bàn.
Từ lúc ngồi xuống, điện thoại của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phao-hoi-trong-truyen-doan-sung-thuc-tinh-roi/2702381/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.