Nhiếp Cẩn Huyên có chút kinh ngạc vì không ngờ người tìm mình nói chuyện lại là Ân Phượng Tường.
Nhưng ngay sau đó Nhiếp Cẩn Huyên vẫn phân phó Tiểu Tú đứng ở đầu hành lang chờ mình rồi đi thẳng đến giữa hồ sen của Thính Vũ Các.
"Không biết vết thương trên đùi Thụy Vương đã tốt hơn chưa?"
Nhiếp Cẩn Huyên nhẹ giọng mở miệng hỏi thăm.
Bên này, Ân Phượng Tường đang chăm chú suy nghĩ cái gì đó, vừa nghe được thanh âm của nàng liền quay đầu, hơi mỉm cười, đáp lễ.
"Ha hả ~, cảm ơn Thần Vương phi quan tâm, tại hạ đã đỡ hơn nhiều!"
"Vậy thì tốt! Bất quá không biết hôm nay Thụy Vương điện hạ tìm ta là có chuyện gì?"
Biết Ân Phượng Tường không có việc gì, Nhiếp Cẩn Huyên cũng coi như an tâm hơn không ít, nhưng tiếp theo nàng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, dò hỏi dụng ý của Ân Phượng Tường.
Hiển nhiên, Ân Phượng Tường không ngờ được Nhiếp Cẩn Huyên sẽ thẳng thắn như vậy.
Cho nên vừa nghe lời này, hắn không khỏi có chút sửng sốt, một thời gian sau mới khôi phục lại nụ cười trên khóe môi.
"Thần Vương phi hiểu lầm, nói là chuyện quan trọng thì không đúng nhưng...!chỉ là hôm nay tại hạ cho người mời Thần vương phi đến đây là muốn hỏi chuyện xảy ra ngày hôm qua...Ách, sau đó Tứ Hoàng đệ có gây khó dễ cho vương phi không?"
Nguyên bản khuôn mặt tuấn mỹ kia đang tràn đầy vui vẻ bỗng nhiên lộ lên tia lo lắng.
Ân Phượng Tường ngập ngừng mở miệng, vừa dứt lời lập tức đưa mắt nhìn về phía
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phap-y-vuong-phi-2/181696/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.