Trên đầu tường Cừu trì, Trừng nhi thủ vững nữa tháng liền mệt mỏi thở phào nhẹ nhõm, ngoài thành đội quân Hậu Tần càng ngày càng nhiều, thế công lại luôn thưa thớt đánh lẻ tẻ rồi lập tức hồi doanh, tựa hồ đang chờ đợi gì đó?
"Trừng nhi..." Mộ Dung Yên cầm áo lông ấm đi lên đầu tường, nhẹ nhàng khoát lên đầu vai Trừng nhi, đau lòng nhìn nhìn gương mặt Trừng nhi, "Nếu như mệt mỏi, vẫn là hồi cung nghỉ ngơi đi."
Trừng nhi nhếch miệng cười cười, nắm lấy bàn tay Mộ Dung Yên, cẩn thận nhìn nhìn vết thương trên đầu ngón tay của nàng, "Xem ra thuốc trị thương của trọng phụ quả nhiên là hữu hiệu, ngón tay đã tốt rồi, ta cũng an tâm hơn."
Sắc mặt Mộ Dung Yên trầm xuống, nhíu mi nói: "Ngươi đừng chuyển đề tài với ta, biết ta có bào nhiêu lo lắng cho ngươi không?" Nói xong, thanh âm thấp xuống, chỉ để cho Trừng nhi gần trong gang tấc mới nghe được rõ ràng, "Rốt cuộc là ai nói ta là nữ Phò mã? Cái gọi là xuất giá tòng phu, sao, ngay cả lời nói của ta cũng không nghe?"
Ý cười của Trừng nhi thật sâu, thấp giọng nói: "Thiếp thân tất nhiên sẽ tuân mệnh, chính là..." Thanh âm thoáng ngừng một chút, Trừng nhi lo lắng nhìn liên doanh ở ngoài thành, "Một trận chiến này, ta không thể thua."
"Trừng nhi, nhìn ta." Thanh âm kiên định của Mộ Dung Yên làm cho Trừng nhi đột nhiên cả kinh, "Mặc kệ thắng hay thua, ta chỉ muốn Trừng nhi của ta hảo hảo còn sống, có thể cười với ta, nháo với ta, ngươi đừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phat-huyen-thap-tam-khuc/1375803/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.